Không có gì là không thể phải không anh? Đem lòng yêu một ai đó và đem kỉ niệm cất kĩ để quên một ai đó là điều chỉ cần cố gắng ta sẽ làm được….. Hạnh phúc đâu phải ai cũng may mắn có được, một nửa thực sự của mỗi chúng ta đâu phải dễ dàng tìm được… Em của ngày hôm nay đã khác…. em sẽ yêu chân thành và từ bỏ những gì không là của mình.
Hương se se lạnh của mùa thu Hà Nội lại gõ cửa phòng em,hơi thở của gió đang thì thầm bên tai em…. Sải bước trên con đường cũ em chợt nhận ra mình đã quên được anh. Vậy là một năm rồi, lại một mùa thu nữa đã qua.. Liệu anh còn nhớ không kẻ phụ tình em? Giá như hôm nay, giờ phút này có anh nắm tay em cùng nhau hạnh phúc năm tay dạo trên con đường này… để mình cùng nhau kỉ niệm hai năm hạnh phúc. Nhưng “giá như” cũng chỉ là giá như, chỉ là sự tiếc nuối và hoài niệm về một cuộc tình đã qua.
Dọc lối cũ về là lá vàng rơi xào xạc nghe rung động lòng, em chợt nhớ tới anh! Anh giờ làm gì? Anh giờ như thế nào?……. Và em chợt nhận ra đã lâu lắm rồi em không còn nhắc đến anh, nhớ đến anh như một thói quen…Một thói quen em đã từng. Có lẽ nào, với anh vừa đem yêu thương vừa đem tổn thương tới cho một người con gái hết lòng yêu anh là luôn song hành?
Anh biết không? Em muốn cảm ơn anh chân thành! Thời khắc này một năm trước, em đã trưởng thành hơn, em nhận ra mình thật sự quá ngốc. Với em, khi đó anh tựa như mặt trời tỏa nắng ấm tươi sáng là nguồn sống của em. Khoảnh khắc anh bước chân đi như thể mặt trời kia biến mất theo những dãy núi xa xa…..Anh đưa em tới một thế giới mới đen tối mịt mù, không gian bao trọn bởi nỗi cô đơn, một thế giới mang hương vị cay đắng, xót xa và tiếng con tim này rạn vỡ…… Em đã nghĩ rằng: “Thiếu anh cuộc đời em sẽ trở nên vô nghĩa…thiếu anh em sẽ không hạnh phúc.”
Còn hôm nay,em không còn là em của một năm trước nữa. Em của ngày hôm nay hiên ngang trước gió và vững vàng trước anh. Thời khắc này em có thể tự tin đối diện với anh,người em đã “từng yêu” đứng trước anh như một người con gái thanh cao đến tột cùng. Em có thể tươi cười nói với anh rằng: “Không có anh…em vẫn sống tốt, không có anh…em vẫn là em, không có anh…em vẫn sẽ mỉm cười hạnh phúc…..em đang rất hạnh phúc anh à”
Em yêu anh vì em cần yêu thương để tồn tại,em cần anh vì em sợ nỗi cô đơn. Nhưng bây giờ em có thể một mình,có thể không anh….. em vẫn ổn. Em đi qua tổn thương sẽ ích kỉ lắm…ích kỉ vì em yêu em nhiều hơn em yêu bất kì người con trai nào khác. Em học cách mạnh mẽ không níu giữ bất kì ai,học cách trân trọng cuộc sống của mình hơn hết.
Không có gì là không thể phải không anh? Đem lòng yêu một ai đó và đem kỉ niệm cất kĩ để quên một ai đó là điều chỉ cần cố gắng ta sẽ làm được….. Hạnh phúc đâu phải ai cũng may mắn có được, một nửa thực sự của mỗi chúng ta đâu phải dễ dàng tìm được…Bởi có không giữ mất đừng tìm. Vậy nên hãy yêu chân thành và từ bỏ những gì không là của mình.
Sau đêm nay, khi em thức dậy cô gái của một năm sau khi chia tay chàng trai sẽ lại mỉm cười chào ngày mới. Sống với thực tại,sốn vì chính mình mới hạnh phúc…Những gì thuộc về ký ức, về hai ta sẽ chỉ còn là những giấc mơ…
Mình sẽ nhớ về nhau chỉ trong những giấc mơ dài thôi……nhớ về anh như một người em từng yêu rất nhiều…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét